Một trận đấu, 2 thế giới
FIFA từng kỳ vọng phiên bản mở rộng của Club World Cup - 32 đội, tổ chức như một kỳ World Cup đích thực - sẽ là cú hích mang bóng đá đến mọi ngóc ngách thế giới. Nhưng trận Bayern - Auckland lại chứng minh điều ngược lại: khoảng cách giữa “người khổng lồ” và “người mơ mộng” quá xa.
Bayern bước vào trận đấu với đội hình trị giá 465 triệu USD, có Harry Kane - một trong những tiền đạo xuất sắc nhất thế giới trong nhiều năm qua; Jamal Musiala - ngôi sao trẻ của bóng đá thế giới, cùng một dàn siêu sao quốc tế. Họ đại diện cho đỉnh cao của bóng đá hiện đại, kỹ thuật điêu luyện, thể lực vượt trội, chiến thuật phức tạp và sự đầu tư khổng lồ.
Trong khi nhà vô địch New Zealand Auckland City là đội bóng có nhiều cầu thủ nghiệp dư hoặc bán chuyên nghiệp. Họ đại diện cho tình yêu với trái bóng, cho những giấc mơ của bóng đá châu Đại Dương, nơi mà việc có mặt tại một giải đấu như thế này đã là một kỳ tích. Nhưng cũng cần nhớ rằng, doanh thu mà Auckland City cật lực kiếm trong vòng một năm chỉ là 491 ngàn bảng, tức chỉ đủ trả lương cho Harry Kane trong vòng một tuần.
Rõ ràng, không phải ngẫu nhiên mà các cầu thủ Bayern được hưởng mức đãi ngộ cao đến vậy. Họ chỉ cần 5 phút sau khi bóng lăn để chứng minh điều này với bàn mở tỷ số của Coman. Khi hiệp 1 khép lại. Bayern đã dẫn 5 bàn, còn đối thủ không tung ra được pha dứt điểm nào. Sang hiệp 2, thậm chí Musiala còn ghi được hat-trick dù chỉ thi đấu từ phút thứ 61. Hat-trick của Musiala chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Mỗi bàn thắng của Bayern không chỉ là một kỹ năng cá nhân xuất sắc, mà còn phản ánh sự chênh lệch không thể san lấp về hạ tầng đào tạo, nguồn lực tài chính và môi trường thi đấu giữa 2 thế giới bóng đá.
Hiện thực tàn khốc
FCWC phiên bản mới với 32 đội tham dự ra đời từ tham vọng tạo ra một Champions League toàn cầu thực sự. Thay vì chỉ có 7 đội như format cũ, giải đấu mới hứa hẹn mang lại cơ hội cho các châu lục khác nhau thể hiện sức mạnh của mình.
Trên lý thuyết, đây là một ý tưởng tuyệt vời. Bóng đá cần sự đa dạng, cần những câu chuyện cổ tích từ các đội bóng nhỏ, cần cơ hội để các cầu thủ từ những nền bóng đá ít được chú ý có thể tỏa sáng trên sàn diễn lớn. Nhưng thực tế lại tàn khốc hơn nhiều. Khi huấn luyện viên Vincent Kompany của Bayern thể hiện sự xấu hổ về kết quả 10-0 trong màn phỏng vấn sau trận đấu, ông đã vô tình thừa nhận một sự thật đau lòng rằng: đôi khi tình yêu và khát khao không đủ để bù đắp cho khoảng cách về chất lượng chuyên môn.
Ngoài ra, trận đấu này đặt ra những câu hỏi khó cho FIFA và cộng đồng bóng đá thế giới rằng: Liệu việc tạo ra những trận đấu chênh lệch đẳng cấp như vậy có thực sự phục vụ cho sự phát triển của bóng đá toàn cầu? Hay nó chỉ là màn trình diễn của các ông lớn châu Âu trước khán giả thế giới? Làm thế nào để cân bằng giữa việc tôn trọng đại diện các châu lục và đảm bảo tính cạnh tranh của giải đấu? Có nên bổ sung các vòng loại để lọc ra những đội có trình độ tương đương hơn?
Dù vậy, không nên vì một trận đấu mà phủ nhận hoàn toàn giá trị của FCWC mới. Auckland City dù thua 0-10 thì vẫn có được trải nghiệm thi đấu với một trong những đội bóng xuất sắc nhất thế giới. Các cầu thủ của họ sẽ mang về những bài học quý giá, có thể truyền cảm hứng cho thế hệ sau ở New Zealand. Và quan trọng hơn hết là thu nhập. Dù bị loại ở vị trí cuối bảng thì Auckland City vẫn có thể mang về ít nhất 2,64 triệu bảng Anh, tức gấp hơn 5 lần doanh thu của họ. Số tiền cực lớn có thể giúp các cầu thủ và đội bóng của New Zealand đổi đời.
Thay vì bỏ cuộc, FIFA cần điều chỉnh format để tạo ra sự cân bằng hơn. Có thể là hệ thống hạt giống chặt chẽ hơn, hoặc các vòng loại bổ sung để đảm bảo các đội tham dự có trình độ tương đương nhất có thể. Bóng đá toàn cầu cần sự đa dạng, nhưng cũng cần tính cạnh tranh. Rõ ràng, FIFA cần làm thế nào để cân bằng 2 yếu tố trên để tạo ra một giải đấu vừa có ý nghĩa về mặt cảm xúc, vừa hấp dẫn về mặt chuyên môn.
Trần Duy